Phải chăng là chúng mình đang tán tỉnh nhau?

Can the lotus cure his hurt?

1.Chúng mình biết tới nhau có thể chỉ một lần cũng có thể là nhiều lần. Nhìn thoáng nhau qua báo chí, qua mạng xã hội, qua những tấm ảnh chụp của một người xa lắc xa lơ. Rồi thế là mê tít nhau. Rồi thế là dành dụm cả năm để gặp nhau một lần, để được chạm mặt nhau, được cảm giác ôm nhau vào lòng, cảm giác được tặng nguyên cả một cánh đồng hoa, ngắm nhìn vẻ đẹp chết người của đối phương vào buổi chiều tà nắng xuống.

Nếu không ưng nhau, đối phương có thể đón tiếp bạn bằng một vẻ mặt xám xịt đầy u tối, che hết tất cả mọi thứ hay ho lại. Nếu ưng nhau rồi thì đúng là yêu nhau yêu tới cả từng góc tối cô quạnh của nhau. Rồi cứ lại muốn quay trở lại mãi.

2.Trên đường đi từ Mandalay tới Monywa để được trèo lên đỉnh một trong những tượng Phật cao nhất thế giới, mình tự nhiên chợt nghĩ về nhà cần phải viết một bài có cái tiêu đề như vậy (mặc cho việc viết như thế trong lúc này thật dễ gây hiểu nhầm, mà kệ!) Ngồi sau một chiếc xe bán tải được cải tiến để chở tối đa 6 người đằng sau (nhưng trên thực tế chỉ có hai người ngồi sau), cứ thong thả thong thả mà nhìn đường phố cảnh vật từ từ trôi qua rồi thấy được cảnh đẹp theo cách ngược đời mà người ngồi xe thuận chiều chuyển động không bao giờ thấy được. Nhất là lúc này còn đang có chút hụt hẫng vì Thura, người bạn, người dẫn đường ở Mandalay, người sống chết hứa là sẽ đi cùng tới Monywa, Bagan, Heho lại hủy hẹn vào phút chót. Chả phải biết tới những con đường, cảnh vật qua bạn bè, qua Facebook, qua website du lịch rồi tìm tới nhau, yêu nhau và mang cho nhau sự phũ phàng hay sao?

[quote cite=”Trịnh Công Sơn” url=”http://www.trinh-cong-son.com/tcsvan2.html”]Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.[/quote]

hoàng hôn U Bein

3.Foursquare chứ không phải một người trần mắt thịt nào đó bảo mình rằng đã 5 tuần liền mình ở sân bay rồi (tức là tuần nào cũng có một ngày checkin ở sân bay). Tuần sau có khi lại là tuần thứ 6. Người ta cứ lao vào những chuyến đi như một cách giải thoát cho bản thân mình, để vứt mình ra những môi trường xa lạ, để cho một cơ hội tán tỉnh lại chính con người tốt đẹp trong bản thân mình.

[quote cite=”Trịnh Công Sơn” url=”http://www.trinh-cong-son.com/tcsvan2.html”]Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.[/quote]

Trịnh Công Sơn đã nói về cái chết trong một bài tản văn mang tên “Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình” như vậy. Càng lao vào những chuyến đi với một tâm thế cũ, với những nỗi niềm cũ, người ta lại càng mong chờ sự chắp vá xa vời cho tâm hồn của mình. Rồi lúc đó, sự tán tỉnh, sự mong chờ đối với những chuyến đi mới chỉ đủ để gói ghém mọi thứ lại một cách phẳng lặng mà thôi.

Chết là hết. Trừ khi như là phượng hoàng, chết rồi lại hồi sinh từ đống tro tàn của bản thân mình. Những chuyến đi của mình sẽ là để cầu mong sự hồi sinh, không phải là để sống vì ngại chết. Mình hứa.