Những câu nói bất hủ của một người đàn ông sắp lấy vợ

1. “Con chỉ mua có 100 đồng tiền kẹo thôi!”

Lúc còn nhỏ, nhỏ ở cái mức chẳng ai nhớ là mấy tuổi, nhân lúc Má không để ý, anh thò tay vào túi áo khoác của Má và “thó” những 10.000 VNĐ! Thời đấy 10.000 VNĐ nó lớn biết bao nhiêu, chưa kể chỉ cần một ngày đẹp trời tự dưng phát hiện bị mất 1000 đồng cũng đã cuống cuồng chạy quanh hỏi han người này người nọ có ai nhìn thấy ở đâu không, nữa là tờ 10.000 đồng màu đỏ rực rỡ ấy. Đối với Má, đó là một phát hiện kinh thiên động địa, vì không biết ai chạy vào nhà lấy trộm tiền của mình. Chỉ sợ có thằng ăn trộm nào đó nó để ý, thì nhà mình chỉ có nước chết. Nhà mình nghèo lắm, chẳng có gì để mà để ý đâu…

Ấy thế mà rồi cả ngày hôm đấy anh đi mất biệt, Má tìm khắp hang cùng ngõ hẽm, chạy từ nhà  họ hàng này sang nhà hàng xóm nọ vẫn không ai nhìn thấy anh ở đâu. Kể cả hai đứa em gái vẫn thường xuất hiện cùng anh như hình với bóng cũng chẳng đứa nào biết anh đã “mai danh ẩn tích” ở chốn nào. Má lúc đó chỉ có một ước muốn duy nhất là tìm thấy anh, không vì tờ 10.000 VNĐ, mà là vì chính ANH – đứa con trai của Má.

Mãi đến tận tối khuya, Anh mới ở đâu xuất hiện. Thì ra anh trốn tận trong nhà bà Sáu gần trường tiểu học. Má nhìn thấy anh như nhìn thấy cục vàng vừa mới đào được giữa đêm khuya, nhìn anh cười cười khóc khóc hỏi hỏi anh đi đâu đến tận giờ này mới về. Anh rụt rè chẳng trả lời câu hỏi của Má, chỉ chìa ra cho Má một xấp tiền lẻ:

– Con xin lỗi, con chỉ mua có 100 đồng tiền kẹo thôi (100 đồng hồi đó được 2 viên kẹo đen). Vẫn còn 9.900 đồng lận nề…

Má chỉ còn biết nhìn anh cười mếu, kiểu cười không được mà khóc cũng không xong, kiểu “may quá con đã về”:

– Anh làm ơn lần sau muốn mua kẹo thì xin Má, nhé!

50941079_9-keo-cao-su
Hồi đó 100 đồng có thể mua được 2 viên kẹo đen, hay như 50 đồng đã mua được 1 viên kẹo cao su như thế này 🙂

2. “Tao cầm cái rựa, mày cầm con dao này. Con ma nào mà xuất hiện thì mày cứ thế mà phang vào nó nhé!”

Hôm đó nhà cúp điện, à chính xác là phải đến khi Ba, Má và chị Ba chở nhau đi mua con xe Honda Cup 50 ở tận sân bay (Quảng Ngãi cũng có sân bay, chỉ có điều là máy bay không đáp ở đó mà thôi :)) thì nhà mới cúp điện. Lúc đó chỉ còn có hai anh em, mà đứa nào đứa nấy sợ Ma như sợ Cọp. Anh lớn hơn em 3 tuổi và tất nhiên lúc đó anh và em hoàn toàn không phải là những đứa con nít 1, 2 tuổi; cho nên sợ Ma là một điều mà với anh sau này rất là “kỳ diệu”. Bất cứ một tiếng động nào lúc đó phát ra là Em hét lên (vì sợ Ma) và Anh thì hú lên (vì sợ tiếng hét của Em). Nhà lúc đó tối như hũ nút, thêm cái vườn đằng sau nhà ông Ba Bằng toàn cây với cối, gió cứ thế thổi hiu hiu như có bước chân ai đi, Anh mới chạy xuống bếp lấy lên cái gì đó và dúi vào tay đứa em gái (lúc đó còn đáng sợ hơn cả con Ma) cùng lời trấn an:

– Đây! Tao cầm cái rựa, mày cầm con dao này. Con Ma nào mà xuất hiện thì mày cứ thế mà phang vào nó nhé. Không việc gì phải sợ!

Con em còn biết làm gì ngoài việc nghe lời Anh nó cầm lấy con dao cho bớt sợ? 😀

3. “Mày ném thì ném đại đi, cháy tao chịu trách nhiệm!”

Một buổi tối mùa thu năm nào đó chẳng nhớ. Lấp ló đằng sau ụ rơm bên cạnh chuồng bò có ba bóng người ngồi thì thầm to nhỏ. Ba anh em nó đang tiến hành bàn mưu tính kế “lật đổ” kẻ thù không đội trời chung (lúc còn nhỏ chỉ cần ghét ai thì kẻ đó sẽ thành kẻ thù). Trước đó mấy hôm, ba anh em nó có đi tuốt vào trường tiểu học nơi nó đang theo học để tìm cho ra củi cây thầu đâu (than của loại cây này có thể làm bột pháo hoa). Chỉ cần vài cục đất sét với lại than lấy từ việc đốt cháy củi cây thầu đâu là ba anh em nó đã có thể sản xuất ra những quả pháo hoa dã chiến với tầm sát thương mang tính tương đối. Tối hôm đó, ba anh em tính… đốt cái bếp của nhà kẻ thù.

– Pháo hoa trông nhỏ thế này có đốt cháy cái bếp ấy không nhỉ? – Nó hỏi anh chị nó đang ngồi bên cạnh.

– Dư sức! – Anh nó trả lời.

– Nhưng mà em sợ nó… cháy thật!

– Thì mày có ném thì ném đại đi, cháy tao chịu trách nhiệm!

Thế rồi nó ném thật. Nhưng cái bếp đã không cháy, mà kết quả là ba anh em nó bị Ba đánh cho đau đến mức bí kíp “uất ức thần chưởng” cũng từ đó mà ra.

Cây thầu đâu. Than của loại cây này có thể dùng để làm bột pháo hoa :)
Cây thầu đâu. Than của loại cây này có thể dùng để làm bột pháo hoa 🙂

4. “Anh chỉ còn 200 ngàn thôi, mày không lấy anh đưa người khác thì uổng lắm đấy!”

Mùng 10 Tết năm 2012. Trước khi Má chở em ra ga lên tàu vào lại Sài Gòn, anh dúi vào tay em tờ bạc Polymer 200 ngàn đồng mới cáu. Em ngạc nhiên hỏi anh đưa em làm gì em có rồi anh giữ lấy không dùng thì đưa cho Má. Anh nổi khùng hỏi ngược lại “Thế có lấy không? Anh mày chỉ còn có 200 ngàn đấy thôi, không lấy anh đưa người khác rồi mang về thùng bia thì đừng có mà tiếc.” Em lật đật cầm lấy “Ừ thì em lấy anh làm gì mà ghê quá!”.

Lúc đó Anh không đưa Em ra Ga, chỉ đứng đó nhìn theo.

Thay vì bắt bướm, Anh bắt cho Em ba con chim se sẻ non cho Em nuôi đến lớn! :)
Thay vì bắt bướm, Anh bắt cho Em ba con chim se sẻ non cho Em nuôi đến lớn! 🙂

P/S: Chỉ còn hơn tháng nữa thôi là anh cưới vợ rồi. 🙂