Địa Đàng 2 – Nguyên Hà

Nhân dịp vừa mới đọc xong cuốn sách Nghĩa địa Praha của Umberto Eco với một chi tiết nói rằng: “Âm nhạc không phải là loại hình nghệ thuật cao nhất. Một nhà triết học người Đức đã nói rằng âm nhạc đứng sau hội họa và văn học, bởi nó làm phiền tới người không muốn nghe nó“, với cả “Âm nhạc là thứ nghệ thuật thuộc về cảm giác“,… mình sẽ nói về album “Địa đàng 2” của nhạc sĩ Quốc Bảo, nhất là khi cảm giác của mình về album này đang “tốt”, tức là sẽ không hề thấy phiền nếu như ai đó mở đi mở lại album này ngay bên cạnh mình lúc này. Hehehe.

Thật sự mà nói thì cả album gồm 11 bài qua mỗi giọng ca của Nguyên Hà là một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ với mình. Bởi mình chưa từng nghe Địa đàng 1, cũng chưa từng nghe Nguyên Hà hát trước đó bao giờ. Cho nên có hơi chủ quan một chút khi nhận xét ngay rằng nghe giọng Nguyên Hà cứ như nghe Khánh Ly thời trẻ hát vậy. Một sự liên tưởng tuy không có căn cứ nhưng đã là liên tưởng thì cần gì phải lăn tăn chuyện đúng sai 😀

[Thực ra thì ngoài Khánh Ly, mình còn nghe ra là giống Ngọc Lan nữa].

Chính bài hát mở đầu cho cả album, đoản khúc Nơi một bến hồng là “thủ phạm” khiến mình không hiểu sao và bằng cách nào đã nghe ra giọng hát của Nguyên Hà thật giống với… Khánh Ly (dù rằng sau đó không lâu cũng chính mình phát hiện ra hai giọng hát đó khác nhau một trời một vực, Ngọc Lan có khi may ra giống hơn, hihi).

Nhìn chung thì cả album nghe lần đầu tiên thấy cũng thường (trừ giọng hát Nguyên Hà vô cùng trong trẻo và ngọt ngào), nghe lần thứ 2 thì thấy là lạ, nghe lần thứ 3 thì thấy xao xuyến, nghe lần thứ 4 thì bắt đầu rung động và nghe hoài nghe mãi thì bỗng dưng nhận ra, album thật tuyệt, ít nhất là với cách nghe nhạc thông thường không bàn đến vấn đề kỹ thuật hay bất cứ hình thức chuyên môn nào (mà vốn dĩ mình cũng không có khả năng). Đại khái là xét về giai điệu, ca từ và giọng hát thì với mình như thế thật tuyệt. Trong cái không khí nóng bức người của Sài Gòn những ngày này thì album quả là một cơn giải nhiệt vô cùng quyến rũ, bằng chứng là… mưa xuất hiện gần như xuyên suốt album. Chưa kể, trong cái không khí mưa như thế mà nghe hai bài Ru (4 & 7) vừa chán nản vừa buông lơi vừa tuôn trào cảm xúc trong lời nhạc của Quốc Bảo và lời hát của Nguyên Hà thì thật không gì bằng. Chính xác là… Tình Ngây Ngất Tình khi nghe Bài Hát Buồn Trong Mưa trên nền tiếng guitar, tiếng trống rất là tươi vui, tha thiết, theo kiểu:

Có em hay không em thì sao?
Thì sẽ đau thêm hay sẽ lành?
Mưa đi mưa đi
Bật khóc đôi lần cho quên hết
Xóa trắng tâm can
Rồi cũng qua thôi ai biết được…

Rồi tiếp tục Thì Ta Yêu thôi. “Một khi đã yêu rồi, thì ta yêu tâm tình sáng ngời. Yêu để khi chết không sầu, để cho kiếp sau vẫn nhận nhau”. Hehehe.

Có một sự thất vọng khi nghe bài Những Ngày Xôn Xao. Bài này thật ra mà nói mình đã trông đợi hơn thế, nhất là trên nền nhạc pop nghe rất nhẹ nhàng quyến rũ ấy. Mình những tưởng bài hát sẽ có cao trào ở đoạn nào đó, mà rốt cuộc là không có gì xảy ra, chỉ là một người con gái muốn tìm về những ngày xôn xao xưa cũ nơi mái trường mến yêu nhưng không được. Thế thôi. Cũng không hiểu là mình trông đợi cái gì, chỉ biết rằng đó là một cảm giác rất… trông đợi, kiểu ít nhất phải có ai đó khác xuất hiện ngoài cô con gái ấy. Hihihi. Dù sao thì, nghe bài này bỗng nhớ tới phim 12A và 4H. 😀

Chắc cũng phải nghe đi nghe lại album này vài ba ngày nữa mới thôi, theo cách… Thời Khắc Dài Ở Mãi Bên Địa Đàng 2 😀

P/S: Không chèn được embed code album vào bài 🙁

http://www.nhaccuatui.com/playlist/dia-dang-2-nguyen-ha.vkWzW9zey5gl.html