chuyện về những ngón tay đan …

215.

(pix courtesy of Rachel.K – Under Creative Commons License)

1.Có một công án hỏi rằng “Tiếng vỗ của một bàn tay là như thế nào?” Là như thế nào, một bàn tay làm sao tạo ra tiếng vỗ? Vỗ vốn dĩ phải là hành động của tay chân đập vào một thứ gì đó cơ mà? Cơ mà âm dương là một, không có âm sao người ta nhận ra dương, không có dương cũng sẽ chẳng có âm. Vậy thì khi hai bàn tay chập vào một, tiếng vỗ của một bàn tay đơn giản nhất là sự tĩnh lặng.

2.Sau một cuộc tình (chắc là đơn phương) với một cô gái SG (không đi tải đạn) cũng đã cách đây hơn cả thập kỷ rồi mới viết cái truyện này (ngay sau khi kết thúc). Bởi vì mình cũng đã từng nắm tay (tự nguyện, chẳng ai lợi dụng ai), bởi vì lúc đó bàn tay cũng đã nói chuyện với nhau, cũng đã có cảm xúc. Rồi thì khi nghe “Chuyện của mùa đông” do Hà Anh Tuấn hát đi hát lại (bị ảnh hưởng của cô TrangNEU), cái câu “chuyện về những ngón tay đan” cứ đọng lại trong đầu.

[youtube_advanced url=”http://www.youtube.com/watch?v=m52lKLpplxY”]

Dạo này giặt quần áo bằng tay (vì cũng chẳng có nhiều quần áo để mặc). Ngón tay khô chỉ còn tự đan vào mình. Rồi mới tự hỏi “chuyện về những ngón tay đan với nhau một mình” thì nó sẽ ra sao? Nó sẽ thơm mùi … xà bông, chắc chắn rồi!

3.Thực ra có thơm mùi nào cũng chẳng sao cả. Vì mới chỉ có mấy ngày đi làm mà đầu óc đã rối tung. Cảm giác những gì mình biết từ trước tới nay đều đã còn chẳng dùng được nữa. Thế nhưng, Trương Tam Phong khi truyền thụ võ công cho Trương Vô Kỵ chẳng phải chỉ hỏi mỗi một câu “Con đã quên được bao phần rồi?” Khi Vô Kỵ trả lời là đã quên hết, ấy là lúc thực sự đã nhập được cái thần của võ công vào để mà tự tung tự tác. Vậy thì quên được là tốt, là sẽ làm được với một tâm thế mới.

Phần Coda của bài hát trên khá là buồn :

[quote cite=”Phạm Toàn Thắng”]Cơn gió lạnh nói với anh rằng

Đừng tìm mãi những điều vô nghĩa

(Và) hãy xếp lại những ký ức xưa

Cất giữ nơi con tim chưa một lần ngủ quên…

Chorus:

Rồi sáng thức dậy, vẫn thấy chông chênh lòng mình,

lắng nghe mùa đông từng cơn gió cuốn, trái tim còn như trào dâng ước muốn …[/quote]

4.Tuần rồi nhận được tin nhắn vừa buồn vừa chỉ biết mỉm cười. Khi những ngón tay còn đan với nhau dù hờ hững, mình còn động lực để làm nhiều thứ vì nhau. Khi hết rồi, khi mà cả hai đã quá bận rộn rồi thì việc tạo cho nhau cơ hội đan tay mới lại khó khăn hơn bao giờ hết vì chẳng ai có thời gian để đi làm mấy chuyện buồn bực cả.

Dù gì những ngón tay thơm mùi xà bông có tự đan vào nhau lâu lâu nữa, cũng đã đủ sức lực để tập trung vào những điều bớt vô nghĩa hơn trong cuộc đời. Đấy chắc chắn là điểm tốt của việc đi làm bận rộn!

P/S : Phá hoại theo kiểu nhão nhoét một tí.