Cái lần suýt chết đuối ấy …

[quote cite=”The Morning Cafe” url=”http://themorningcafe.com.vn/what-if-you-only-had-one-month-left-to-live/”]Nhưng cũng ở giây phút hoảng sợ khi máy bay hạ độ cao và tụt xuống một cách choáng váng, tôi đã điềm nhiên nhắm mắt lại, không cố nhớ đến gương mặt của người thân, chỉ cố giữ cho đầu mình trống rỗng, sẵn sàng để đi đến tận cùng. Tôi không cần đến phút chót để nhớ.[/quote]

Wandering over the canal

1.Lớp 11, đi Khoang Xanh – Suối Tiên. Đó là năm mà bố đi công tác nước ngoài nguyên năm, là năm duy nhất mình được học sinh giỏi trong những năm cấp III. Cấp II bố đã cho mình đi học bơi một tháng. Kết quả của một tháng là mình không sợ nước nữa, có thể úp mặt xuống nước và đạp chân lạch bạch một hơi 25m (nếu cái bể Quân đội là chuẩn 50×25).

Nhưng rồi, mình vẫn suýt chết đuối ở Khoang Xanh. Để đỡ xấu hổ về sự ngu dốt và trẻ trâu, cứ coi như là mình không bơi được vì mặc quần bò. Thực sự thì không bơi được nên quyết định thả mình xuống, với hy vọng chạm đáy thì sẽ có đà để bật lên được. Ai dè, chỗ đó (mọi người về sau nói) sâu tới 8m, thả người xuống 5 giây bắt đầu có chút hoảng hốt.

Giờ nhắm mắt lại vẫn còn nhớ cảm giác đó. Chính xác là nhìn thấy một chút ánh sáng le lói trên đầu, thấy người mình bồng bềnh. Và không còn suy nghĩ được về bố mẹ, gia đình, người yêu, bồ nhí, sự nghiệp. Chỉ suy nghĩ được đúng một điều “Long ơi, không thể chết ở đây và chết kiểu như thế này được!”. Thế là lại ngoi lên.

2.Ngoi lên túm được bạn Mạnh. Hai đứa hụt hơi bắt đầu túm nhau, dìm nhau xuống trong cơn hoảng loạn. Mình yếu hơn cuối cùng đã bị bạn Mạnh đạp ra. Bạn Mạnh bơi vào bờ và hô hoán các bạn cùng lớp bơi ra cứu mình. Nếu lúc đó bạn Mạnh không đạp mình ra, chắc cả hai đứa toi mạng. Cuối năm bố đi họp phụ huynh nghe được chuyện về chửi cho một chặp. Rồi bảo họ nhà mình bơi giỏi cuối cùng toàn bị chết đuối thôi. Mình không chết, chắc có lẽ do bơi không giỏi.

3.Chẳng có cái bài học khỉ khô nào muốn rút ra ở đây cả. Chỉ đơn giản rằng lúc đối mặt với cái chết, mình chỉ có nghĩ tới mình. Và may mắn, bạn Mạnh cũng chỉ nghĩ tới bạn ấy nên mới cứu được cả hai đứa. Vậy thì chừng nào mình còn nghĩ tới người khác, vậy là mình chưa tới số, nhỉ?